www.ebook4u.vn
Hy vọng rằng, khi đọc xong cuốn sách này, mỗi bạn đọc đều có thể đọng lại vài câu nói
đó, đọng lại vài suy nghĩ, sau đó rồi mạnh dạn, tự tin hét vang:
Tôi muốn khẳng định chính mình!
Thầy giáo quát cậu học trò cưng của mình: “Mày cút đi cho khuất mắt tao!”. Cậu học
trò theo thầy dã mười mấy năm nay, giờ quay đầu bỏ đi thật
Chương 1
Dấu chân trên tuyết
Ăn cơm xong, con liền gọi điện thoại liên tục, gọi một tiếng không thưa, gọi hai tiếng
cũng không thưa, gọi đến ba lần cũng vẫn không thưa, cho đến khi ba phải quát lên: “Nếu
con muốn gọi điện thoại, thì hãy ra ngoài mà gọi!”. Con đã ra khỏi nhà sau tiếng kéo cửa
rầm một cái.
Ngoài trời tuyết rời thật nhiều, bà nội con vội chạy ra xem mắc áo ngoài cửa, và hốt
hoảng khi con không mặc áo khoác ngoài. Mẹ con đứng bên cửa sổ, dõi theo xem con đi
về hướng nào. Còn ba ngồi lặng nguời trong phòng khách, nhớ lại một cảnh trong một bộ
phim mà ba đã xem:
Thầy giáo quát cậu học trò cưng của mình: “Mày cút đi cho khuất mắt tao!”. Cậu học
trò theo thầy dã mười mấy năm nay, giờ quay đầu bỏ đi thật.
Đến tận bây giờ, ba vẫn nhớ như in giọng nói run rẩy của diễn viên Vương Dẫn: “Nuôi
nó mười mấy năm trời, chỉ một câu thôi, mà nó bỏ đi thật!”
Vương Diễn diễn xuất thật xuất sắc! Sự phẫn nộ, tê tái và hụt hẫng trong con mắt ông
chẳng phải là tâm trạng của ba lúc này hay sao?
Con ơi, hai ba con mình đã to tiếng bao nhiêu lần chỉ vì việc gọi điện thoại của con! Lẽ
nào điện thoại lại đáng để con làm tổn thương tình cảm giữa con và ba mẹ hay sao?
Có thể là do giận dỗi, con nói rồi quên, nhưng con có biết điều đó đã khiến ba mẹ đau
lòng lắm không?
Ba còn nhớ hai hôm trước, ba mẹ trách con đã tiêu tốn quá nhiều tiền điện thoại, vậy mà
con nỡ nói: “Gọi hết bao nhiêu tiền, con sẽ tự trả, được chưa?”
Con có nhớ mẹ con nhờ con đánh giúp một bức thư, con đã phàn nàn như thế nào không?
Con nói: “Trời ạ, của con, con phải tự đánh, của ba mẹ, con cũng lại phải đánh nữa!”
5/69
www.ebook4u.vn
Ba nghĩ, có thể một ngày nào đó khi con kiếm được nhiều tiền rồi, trong lúc bực bội với
ba mẹ, chắc con sẽ nói:
“Như thế này vậy! Ông bà thử tính xem từ nhỏ cho đến lớn, tôi tiêu mất bao nhiêu tiền
của ông bà? Uống bao nhiêu sữa, mặc bao nhiêu bộ quần áo, tôi sẽ viết phiếu chi, trả một
lần cho xong, không có nợ nần gì nữa!”
Và sau đó có thể con cũng giống như cậu học trò đó – rũ bỏ tất cả mà ra đi, thực sự được
độc lập tự do! Chẳng phải vậy sao?
Trước đây, ba đã từng đọc cuốn sách nói về sự trưởng thành của con cái, rằng con cái khi
trưởng thành rồi chỉ muốn xa rời cha mẹ, và khi xa cha mẹ rồi, lại muốn hòa hợp cùng
với một cá thể khác, trở thành một gia đình mới. Khi đó, đọc những dòng trên, ba chẳng
có cảm xúc gì, nhưng hôm nay trông thấy con từng bước rời xa ba mẹ, ba mới tự an ủi
mình bằng lý luận của cuốn sách đó: “Đó là lẽ thường tình mà, con cái lớn rồi, nó có chủ
kiến và tính phản kháng của bản thân, để thoát khỏi cha mẹ, trở thành kẻ độc lập!”
Vấn đề là ở chỗ, thoát ly ba mẹ là có thể phủ nhận tình yêu của ba mẹ sao? Tình yêu ba
mẹ dành cho con suốt mười mấy năm qua, lẽ nào lại có thể đo được bằng giá trị của sữa
và quần áo? Sao con không cộng thêm cả cuộc sống của con nữa?
Khi ba bằng tuổi con, ba cũng có tính ngang ngạnh, thường tự đem so sánh mình với
nguời khác, than vãn gia cảnh nhà mình không tốt, trách cha mẹ quá nghiêm khắc, nhưng
có một hôm ba đọc được vở kịch “Kết cục” của Samuel Beckett, trong đó có đoạn:
Cậu con trai hét lên với cha mình : “Thật đốn mạt ! Tại sao ông lại sinh ra tôi?”
Cha: “Ta không biết”
Con: “Sao? Ông không biết cái gì?”
Cha: “Ta không biết được kẻ được sinh ra lại chính là mày!”
Ba bắt đầu hiểu ý nghĩa sâu sa trong đó, hiểu được quan hệ giữa cha mẹ và con cái không
thể lựa chọn được. Điều quan trọng nhất là tầng quan hệ này vĩnh viễn không thể tách rời
được.
Vì vậy con có thể oán trách ba mẹ đã quản lý giáo dục con bằng quan niệm của nguời
Trung Quốc, trách ba mẹ không phải là nhà triệu phú, thậm chí con có thể trách ba mẹ
không quan tâm.
Nhưng, con không thể trách chúng ta là cha mẹ của con.
Và cũng như vậy, chúng ta không thể ân hận vì đã sinh ra con.
Có được con, ba mẹ chỉ có thể nói lời cảm ơn. Ba nhớ khi con còn bé, ba mẹ thường nói
lứa tuổi đi nhà trẻ là đáng yêu nhất, lúc ấy con hoàn toàn thuộc về ba mẹ, và con đi học
rồi sẽ không được như thế nữa.
6/69
www.ebook4u.vn
Thế nhưng khi con học tiểu học, ba mẹ lại nói: Trước khi vào trung học thì con cái vẫn
còn ngây thơ vô tư.
Và đến khi con học trung học, ba mẹ lại nói: Con cái lớn rồi, có thể nói chuyện với con
như một nguời bạn, thật thú vị biết bao!
Và sau này khi con xa nhà, vào đại học, ba mẹ đã để con tuột khỏi tay mình!
Thế nhưng ba tin rằng, cho đến tận khi con xây dựng gia đình riêng, thì ba mẹ sẽ vẫn nói:
“Mặc dù nó hiếm khi về thăm nhà một lần, nhưng nghĩ đến nó, mình cảm thấy rất ấm
lòng!”
Đó chính là tình yêu da diết, tự thân, tự nhiên, không bao giờ khiến nguời ta phải hối hận!
Chỉ có điều, ba không biết rằng, khi con lớn dần lên, con có cảm nhận thấy ở mỗi giai
đoạn thì tình yêu của ba mẹ đều có những điểm khác nhau? Hay con sẽ nói càng ngày
càng đáng ghét và phiền phức, con chỉ muốn trả ba mẹ hết nợ nần, để không còn bị quản
thúc nữa?
Con hãy cứ yên tâm! Dù con có lớn, có vĩ đại, có thành công, có thất bại thế nào đi chăng
nữa, thì ba mẹ vẫn chăm lo cho con, yêu con nhường ấy!
Khi con gọi điện thoại công cộng xong và trở về nhà, nếu tinh ý, con sẽ nhận ra mặc dù
ba mẹ dường như đang ngủ say, không để ý đến con, nhưng đám tuyết trước cửa nhà vẫn
còn mờ mờ dấu chân của ba và mẹ con…
Đồng tính luyến ái thường có thể là do xui khiến, có nghĩa là bị dụ dỗ mà trở thành kẻ
đồng tính. Dễ bị sa ngã chính là những thiếu niên chưa có kinh nghiệm trong tình yêu
nam nữ.
Chương 2
Cẩn thận, đừng tránh chỗ sáng!
Mấy nguời bạn Trung Quốc mời con đến dạy đàn cho con cái họ. Và dường như là một
thói quen, con đột nhiên đưa ra một ý tưởng, dự định in các tờ rơi, đem dán vào các tấm
kính chắn gió ở các nhà ga, bãi đỗ xe.
“Chưa biết chừng sẽ có bao nhiêu nguời đến xếp hàng xin học ấy chứ!” – Con hào hứng
nói.
“Ba phản đối!”
7/69
www.ebook4u.vn
“Tại sao ạ?” – Con đầy vẻ ngạc nhiên – “Chẳng phải từ lâu ba đã muốn con đi làm kiếm
thêm tiền sao?”
Ba không trực tiếp trả lời câu hỏi của con, ba chỉ đưa ra một ví dụ:
Học trò của ba là Vương Hy, vừa mới thôi việc đưa cơm cho một hàng ăn. Đó vốn là một
công việc cũng kiếm khá nhiều tiền, chỉ cần đạp xe qua mấy phố, đưa cơm cho khách
hàng, thế là cũng kiếm được vài đồng tiền khách thưởng. Cứ như vậy, số tiền kiếm được
cao gấp mấy lần tiền học bổng trong trường.
Vậy tại sao anh ta lại không làm?
Vì anh ta nhận thấy việc này rất dễ gặp nguy hiểm. Đã có nhiều nguời bạn cũng làm công
việc đưa cơm như vậy. Khi đến nơi, họ chỉ thấy một căn phòng thật lạnh lẽo, rồi bỗng
nhiên một con dao dí sát vào cổ, không những bị cướp mất cơm, vơ vét sạch tiền của, mà
còn suýt nữa thì mất mạng.
“Chúng ta ở chỗ sáng, còn đối phương ở chỗ tối, tất nhiên là mình không thể phòng vệ
được rồi” – Vương Hy nói.
“Con ở chỗ sáng, còn nguời ta nấp trong bóng tối” – đó chính là nguyên nhân khiến ba
phản đối việc con phát các tờ rơi. Trên tờ rơi đó, nguời khác biết được con là học sinh
của Viện âm nhạc Joliet, họ sẽ đoán được tuổi tác, trình độ, kiến thức của con, và số điện
thoại sẽ giúp họ biết được địa chỉ của con, thông tin về con cơ bản đều lộ rõ.
Còn đối phương thì sao?
Con chẳng biết một chút gì về họ cả!
Và khi con nhận lời đến chỗ hẹn, liệu có thể xảy ra trường hợp tương tự như việc đưa
cơm hộp không?
Cũng có thể sự việc diễn ra còn nghiêm trọng hơn!
Ba còn nhớ có lần tuyết rơi rất nhiều, anh bưu tá đưa thư bảo đảm đến, ba mời anh ta vào
nhà để ký, anh ta hơi do dự rồi đi vào. Anh ta vừa cười vừa nói, may là nguời quen, chứ
không thì anh ta tuyệt đối không dám vào. Vì trước đây có một cậu bưu tá trẻ được một
phụ nữ mời vào nhà, nguời phụ nữ đó tự lột hết quần áo của mình ra, và nói: “Anh hãy
ngoan ngoãn nghe lời tôi, hay là để tôi hô hoán lên là tôi bị cưỡng hiếp?”
Trước khi ra về, anh bưu tá chau mày nói: “Trên thế gian này việc gì cũng có thể xảy ra,
mình cẩn thận một chút vẫn hơn!”, và nói thêm: “Khi kẻ lạ ra về, tốt nhất là mình hãy
đóng cửa lại, vì có một số kẻ xấu thường đến thám thính trước, khi ra đến cửa liền bí mật
nhét mẩu giấy vo tròn vào lỗ khóa, trông có vẻ như cửa đã được khóa kỹ càng rồi, nhưng
thực ra vẫn chưa khóa. Hơn nữa, kẻ xấu đó đã nắm chắc tình hình trong nhà rồi, đến khi
chúng quay lại cướp, mình khó mà có thể phòng bị được!”
8/69
www.ebook4u.vn
Còn một điều nữa con cũng nên biết, đó là phòng vệ với những kẻ đồng tính luyến ái.
Trong thời đại ngày nay, tuy chúng ta không thể nói đồng tính luyến ái là phạm pháp,
nhưng chí ít chúng ta cũng phải tự phòng vệ, tránh bị lôi kéo rủ rê.
Khi học cấp hai, ba đã từng làm quen với một nguời. Người này giảng giải cho ba về nội
dung sách vở như một nguời thầy mẫu mực, rồi còn mời ba ăn, nhưng dần dần khi thân
quen rồi, hắn lại có những hành động kì quái.
Một đồng nghiệp của ba cũng có nhắc đến trường hợp hồi học trung học của mình. Có
lần anh ta đang đứng đọc báo tại quầy công cộng bên ngoài công viên, một cậu thanh
niên khoảng hơn hai mươi tuổi vừa đi vừa quay dây chìa khóa, tiến sát gần anh ta, cố ý
lấy chìa khóa để va chạm và trêu chọc anh ta.
Sau này khi đọc bài nghiên cứu về đồng tính luyến ái, ba mới biết được: Đồng tính luyến
ái thường có mắc do bị xui khiến, có nghĩa là do dụ dỗ mà trở thành kẻ đồng tính. Dễ bị
sa ngã nhất chính là những thiếu niên chưa có kinh nghiệm trong tình yêu nam nữ.
Một cậu con trai ngờ nghệch ngây thơ như con chính là mục tiêu lý tưởng của chúng!
Thời đại khác, hoàn cảnh cũng khác. Trước đây khi lái xe trên đường, trông thấy bên
đường có nguời vẫy xe đi nhờ, họ liền dừng xe lại chờ nguời ta lên, và đó là điều đương
nhiên. Còn ngày nay, ở một số bang đã ra lệnh cấm, vì có quá nhiều đạo tặc. Thậm chí
chúng nấp ở một bên, rồi cho một cô gái trẻ đẹp ra vẫy xe, chỉ cần mình mới mở cửa xe
thì chúng đã dí súng ngay sau gáy mình rồi.
Trước đây con có thể gọi taxi ở một góc phố vắng vẻ cũng được, nhưng bây giờ dù con
có gọi xe đến nhà đi chăng nữa thì đối phương vẫn yêu cầu con phải để lại số điện thoại
để họ gọi lại kiểm tra rồi mới cho xe đến.
Một anh lái xe nói rất hay:
“Khách đi xe luôn luôn đề phòng cảnh giác chúng ta, nhưng họ đâu biết rằng chúng tôi
cũng đang cảnh giác họ. Đêm hôm khuya khoắt, nếu có mấy nguời đàn ông vẫy xe thì
chúng tôi không dám dừng lại. Chẳng có cách nào khác, vì hai bên đều không biết chút gì
về nhau mà!”
“Biết mình biết nguời, trăm trận trăm thắng”. “Binh pháp Tôn Tử” hơn hai nghìn năm
trước chẳng phải đã dạy chúng ta rồi sao?
Vì thế con muốn kiếm tiền, được thôi! Nhưng con tuyệt đối phải biết rõ đối phương
trước, không được sơ suất đứng tranh chỗ sáng!
Khi buộc lòng phải chia tay nguời yêu, cô gái đành gạt nước mắt nói với bạn trai mình:
“Cầu xin anh hãy quên em đi, đừng nhớ tới em nữa. Nếu biết anh vẫn luôn nhớ tới em,
trái tim em sẽ tan nát mất!”
9/69
www.ebook4u.vn
Chương 3
Tình sâu nặng
Đã mấy hôm rồi điện thoại nhà mình sao yên ắng thế, không thấy nó gọi điện cho thằng
Thomas, mà cũng chẳng thấy thằng Thomas gọi điện đến!” - Mẹ con rỉ tai ba.
Thực ra không cần mẹ con nói, ba cũng đã nhận thấy điều đó. Nhất là khi về đến cửa, con
đi thẳng vào phòng mình ngay, nằm bất động trên giường, chắc chắn con đang có chuyện
buồn trong lòng.
“Để anh đi hỏi nó!” – Ba nói với mẹ - “Hy vọng không có chuyện gì phiền phức ở
trường!”
Mặc dù mẹ con ngăn không cho ba đi hỏi, mẹ nói như vậy mỗi ngày sẽ bớt được mấy
tiếng cước phí điện thoại, nhưng ba vẫn cứ đến gõ cửa phòng con.
Ban đầu, con cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng cuối cùng con đã kể cho ba nghe. Hóa
ra là vì lúc các con đang nói chuyện gẫu với nhau, Thomas đã nói một câu kì thị sắc tộc,
con đã tức giận và yêu cầu Thomas phải xin lỗi ngay cô bạn Nina có dòng máu da đen,
Thomas không chịu, thế là cãi nhau. Con buông một câu: “Nếu Thomas không xin lỗi
Nina, tôi sẽ không chơi với cậu nữa.” Thomas cũng buông một câu: “Xin lỗi? Đừng có
hòng, không chơi thì thôi, xem ai sợ nào!”
Thế là các con từ chỗ thân nhau như hình với bóng, trở nên kẻ thù của nhau.
“Tức nhất là các bạn học xung quanh không những không khuyên giải, mà còn như đang
cười chế giễu chúng con vậy. Chúng hết nhìn con lại nhìn Thomas, rồi thầm thầm thì thì
với nhau, hoặc là phá lên cười!” – Con đập tường giận dữ.
Ba rất hiểu tâm trạng con lúc này! Vì cãi nhau với nguời bạn thân nhất của mình quả là
điều tồi tệ.
Xung khắc với bạn thân thường nóng giận hơn là xung khắc với nguời yêu.
Người yêu không vui, có cảm giác như trái tim mình vỡ vụn. Bạn thân mình buồn, lại có
cảm giác như “trái tim mình muốn nổ tung”. Bạn bè với nhau rất cần chữ “nghĩa”, và khi
bạn mình “bất nghĩa”, thì con sẽ cảm thấy tức giận vì “nghĩa phẫn” (Sự phẫn nộ trước
những việc làm trái đạo nghĩa), tức tới mức muốn phát điên!
Vấn đề là, nếu không có tình cảm, không có tình yêu, thì sẽ không cảm thấy trái tim tê tái
và giận dữ, và xét theo một góc độ nào đó thì sự tức giận, đau đớn đó lại không thể chứng
minh cho tình cảm của hai nguời hay sao?
Cổ nhân thường dùng từ “chia chiếu” để hình dung sự tuyệt giao của tình bạn. Truyện kể
rằng Quản ninh và Hoa Hâm vốn là bạn thân của nhau, một hôm hai nguời cùng ngồi học
10/69
www.ebook4u.vn
chung một chiếc chiếu. Nghe thấy bên ngoài huyên náo, Hoa Hâm vội vàng chạy ra xem,
đến khi quay lại, thấy Quản Ninh đã cắt chiếc chiếu đó ra làm đôi, và nói với Hoa Hâm:
“Cậu không còn là bạn của tôi nữa!”
Ba hỏi con, Quản Ninh va Hoa Hâm có thực sự là bạn thân của nhau không?
“Không phải!”
Con nói đúng! Chỉ vì một sự việc cỏn con mà cắt đứt tình bạn, thì làm sao có thể gọi là
bạn được? Bạn bè mà không chân thành, không những không giúp bạn thay đổi mà lại bỏ
bạn, thì quả thực không xứng đáng!
Nói đến đây, chúng ta không thể không khâm phục Bào Thúc Nha! Khi đánh giặc, Quản
Trọng nấp phía sau, Bào Thúc Nha biện minh hộ là do nhà Quản Trọng còn có mẹ già,
nên không thể không sợ chết. Khi làm ăn buôn bán, Quản Trọng giành tiền nhiều hơn,
Bào Thúc Nha cũng rộng lòng không chấp trách, nói do nhà nghèo. Và khi Tề Hoàn
Công muốn giết Quản Trọng, thì Bào Thúc Nha càng ra sức bênh vực cho Quản Trọng.
Quản Trọng trở thành một vĩ nhân trong lịch sử, vậy ai đã giúp Quản Trọng thành công?
Chính là Bào Thúc Nha!
Trong tình bạn, cái quan trọng nhất là lượng thứ cho nhau, là đáp lại nhau bằng tấm lòng,
chứ không phải yêu cầu bạn bè phải đáp trả lại những gì mình đã bỏ ra.
Một cô gái khi buộc lòng phải chia tay nguời bạn trai của mình, cô nói với bạn trong
nước mắt: “Cầu xin anh hãy quên em đi, đừng nhớ đến em làm gì. Nếu biết anh vẫn luôn
nhớ tới em, trái tim em sẽ tan nát mất!”
Khi cô bạn gái giận dữ bỏ đi, mặc dù chàng trai biết rõ là cô gái đó sai, nhưng vẫn đi tìm
khắp nơi: “Sau khi nguôi giận, cũng có thể cô ấy sẽ hối hận, nhưng vì giữ thể diện trước
mặt các chị em khác, nên ngại không quay lại, vì vậy tôi đã tìm cô ấy để xin lỗi trước!”
Nghe xong những câu chuyện này, con có suy nghĩ gì? Tình bạn giữa con và Thomas là
tình bạn “Quản – Bào” hay chỉ là tình bạn “Quản – Hoa?”
Con hãy nhớ, trên thế giới này không thể có tình bạn nào không xảy ra tranh cãi. Nếu
tranh cãi với tinh thần xây dựng thì hai bên sẽ càng hiểu nhau và tình bạn càng thêm
trong sáng. Những nguời bạn thực sự thì không nhất thiết cứ phải là nguời có lỗi phải bắt
tay dàn hòa trước.
Khi nguời bạn không có lỗi bắt tay dàn hòa với nguời mắc lỗi, thì nguời bạn mắc lỗi đó
nắm tay càng chặt hơn. Có sự quý trọng thì càng có sự cảm kích!
11/69
www.ebook4u.vn
Ông không nói không rằng, dùng ngón tay cái quệt một vòng khắp bồn tiểu tiện của nhà
xí, từ trên xuống dưới, được một mảng, rồi bôi lên miệng tớ.
Chương 4
Yêu con chứ không phải muốn làm khổ con
Khi mới sang nước Mỹ, ba có gặp một bác đầu bếp nguời Hoa tại Virginia. Bác vừa mới
được bệnh viện cho ra nghỉ ngơi ít ngày, tay trái vẫn còn băng bó rất cầu kì, bác nói với
ba bằng giọng rất khách khí:
“Nghe nói anh đại diện cho nước mình sang đây làm công tác văn hóa, lẽ ra tôi phải làm
mấy món ngon để thiết đãi anh, nhưng tay tôi chẳng may lại bị thương, bác sĩ nói sau này
tôi khó cầm được các đồ vật nặng!”
Ba hỏi nguyên nhân bị thương, bác nói đều là do mình không chú ý nên mới bị thế, trước
đây bác thường chỉ dùng một tay để bắc cái chảo rất nặng, lâu dần các khớp tay bị biến
dạng. Khi ba cảm thấy thương xót cho bác, bác chỉ cười một cách đau khổ và nói rằng
bản thân vẫn còn khả dĩ hơn một cậu lưu học sinh nguời Trung Quốc. Cậu lưu học sinh
đó đến làm công ở nhà hàng chỗ bác. Một hôm bác bảo cậu học sinh đó bê cái chảo trên
bếp xuống. Chưa dứt lời, cậu ta đã vội vàng nhấc cái chảo đó lên, lúc này cậu mới phát
hiện ra đó là cả một chảo dầu đang sôi. Cậu ta buông tay ra, cả chảo dầu đổ lên nguời,
cậu nghiến răng gạt chảo ra, nhưng đôi tay đã bị bỏng nặng, bỏng vào tận xương, trở
thành tàn phế.
“Sao ngay cả một chảo mỡ nóng, khói nghi ngút như vậy mà cũng không biết?!” – Bác
đầu bếp thở dài: “Ở nhà được nuông chiều quen rồi! Giống như con chim bị nhốt trong
lồng, khi được thả ra không thể tìm cách để sống được. Đã sang Mỹ du học thì có ai là
không đi làm thêm đâu? Kết quả là chẳng biết cái gì cả, xảy ra chuyện thì không thể trách
một mình nó được! Cha mẹ ở nhà không dạy con cái làm, chẳng phải là làm hại con mình
hay sao?”
Cách đây không lâu, ông chủ trang trí nội thất bên chỗ ba cũng kể: Có một lưu học sinh
đến chỗ ông làm thêm, ông ta bảo cậu đó bê mấy tấm thạch cao, cậu học sinh nghiêng
nguời bê một lúc hai tấm lớn, nhưng do dùng sức không đúng phương pháp, nên xương
sống chịu một áp lực quá lớn, một thời gian sau bị gai đôi, không làm việc nặng nhọc
được nữa. Cậu ta chuyển sang bê gạch, nhưng bê một thời gian, vết thương cũ tái phát,
đến đứng cũng không đứng được. Ông chủ đành phải cho cậu ta nghỉ việc.
“Nghe nói căn bệnh đó sẽ theo cậu ta suốt đời!” – Ông chủ đó nói – “Trách ai được đây?
Nguời ta một lúc bê bốn tấm cũng chẳng sao, cái quan trọng là phương pháp dúng sức
phải đúng, chỉ trách trước đây cậu ta chưa làm việc nặng bao giờ, vì thế ngay cả việc
dùng cơ bắp như thế nào cũng không biết cách, chắc chắn ở nhà được nuông chiều quen
rồi!”
12/69
www.ebook4u.vn
“Cha mẹ ở nhà không dạy con cái làm!”. “Nhất định là do gia đình nuông chiều quen
rồi!”. Họ trách là trách cha mẹ của cậu lưu học sinh đó. Điều ấy khiến ba không thể
không kiểm điểm lại phương pháp giáo dục con cái của bản thân, và ba nhớ lại một
chuyện rất thú vị cách đây hai mươi năm về trước:
Khi đó chúng ta vẫn còn sống trong một cái sân lớn, hàng xóm chỉ cách nhau một bức
vách, có hôm vợ chồng nhà hàng xóm cãi nhau, ông chồng quát: “Đây là món gì vậy! Tại
sao ngay cả đến muối cũng không biết cho vào? Nếu không thay đổi tôi sẽ ly dị cô!”
Cùng lúc đó, ba bỗng nghe thấy một nguời hàng xóm khác nhẹ nhàng nói với cô con gái
đang học cấp III của mình: “Con hãy chịu khó học hỏi! Nếu không, sau này sẽ không lấy
được chồng đâu!”
Tâm trạng của nguời cha lúc đó phải chăng chính là cảm giác của ba lúc này?
Nếu ba mẹ nói với con rằng: “Con hãy chịu khó học hành, việc nhà con không phải bận
tâm!” thì có thể ba mẹ lại lơ là một việc - sẽ có một ngày con phải tự chăm lo cho mình,
có thể nó sẽ xảy ra bất ngờ khi con vào đại học ở trọ trong ký túc xá. Và ngày hôm trước,
con vẫn còn chưa biết mở lọ nước rửa bát là như thế nào, thì ngay ngày hôm sau đã phải
tự mình giặt chăn màn, đó không phải là con bị rơi vào một thế giới hoàn toàn khác, rất
khó thích nghi sao?
Nghiêm trọng hơn là con cũng sẻ phải đi làm thêm! Nếu như ở nhà tất cả các công việc
nặng nhọc, con chưa từng làm qua; ngay cả việc quét nhà rửa bát, con cũng chưa động
vào, thì liệu có xảy ra bi kịch như ba vừa kể không?”
Vì vậy ba không thể không nhắc nhở con: “Yêu con, há chẳng phải là làm hại con hay
sao”?.
Ba nhớ một nguời bạn học cùng cấp III đã kể với ba câu chuyện hồi cậu ấy nhập ngũ:
“Trời ạ! Tớ đã từng ăn phải nước giải! Mà là nước giải đã kết lại thành màu vàng, cậu có
thể tin nổi không? Một hôm, thủ trưởng bắt tớ đi dọn nhà vệ sinh, việc này từ trước tới
nay chưa bao giờ tớ phải làm cả, nhưng tớ vẫn cố gắng vừa bịt mũi vừa cọ rửa. Không
ngờ, thủ trưởng bất ngờ đi kiểm tra, ông không nói không rằng, dùng ngón tay cái, quết
một vòng khắp bệt xí, từ trên xuống dưới, được một mảng, rồi bôi lên miệng tớ, eo ôi! Cứ
nghĩ đến là tớ lại buồn nôn!”
Nhưng cậu bạn đó củng chỉ dám trách mình không biết cọ rửa nhà vệ sinh, nếu biết thì sẽ
không phải chịu sự nhục nhã kia!
Vì thế nếu như ba yêu cầu con, bắt đầu từ bây giờ toàn bộ phòng tắm, thùng rác… sẽ do
con cọ rửa hàng ngày, thì yêu cầu đó có thể coi là quá đáng không?
13/69
www.ebook4u.vn
Vì tương lai của con, vì sự an toàn của con, ba mẹ không thể cứ bón cơm đưa lên tận
mồm con được, trừ khi ba mẹ vĩnh viễn nhốt con trong lồng giống như những con chim
cảnh.
Tất nhiên con không muốn bị nhốt, con muốn được bay nhảy!
Vậy thì con hãy học bay, học cách kiếm mồi, học làm việc, học trải qua những tháng
ngày gian nan vất vả!
Khi nghĩ đến cái chết, hãy nghĩ đến những nguời bị hôn mê, con có phát hiện ra rằng
trên thế gian không gì hạnh phúc hơn là được tỉnh trở lại!
Chương 5
Hãy chiến thắng mỗi ngày
Do hôm qua ngủ ít, nên hôm nay vừa mới ăn tối xong, con nói muốn đi ngủ trước, sau đó
con sẽ thức dậy ôn bài để chuẩn bị cho kì thi ngày kia. Thế nhưng đến 21h khi ba gọi con
dậy, con lại lấy khăn che kín đầu, phụng phà phụng phịu và nói:
“Chắc chắn sáng mai con sẽ dậy sớm học bài, dù sao mai cũng được nghỉ để ôn bài mà!”
Bà nội con cảm thấy hợp lý, liền tán thành, nhưng ba lại hỏi: “Sáng mai con định mấy giờ
dậy?”
“Sáu giờ!”
“Vậy con thử tính xem, con ngủ tất cả bao nhiêu tiếng đồng hồ? Những mười một tiếng
cơ đấy! Ngày kia phải thi những 3 môn, con có thể ngủ như vậy được sao? Còn nữa, con
định ngày mai mấy giờ đi ngủ? Nếu con lại như thường lệ thức đến tận 2h sáng, thì tổng
cộng sẽ là 20 tiếng mà vẫn đảm bảo hiệu quả cao hay sao? Đôi mắt phải đeo kính áp
tròng liệu có chịu nổi không?”
Con tung chăn nghĩ một lúc rồi bật dậy.
Cái gì khiến con thay đổi suy nghĩ của mình? Chính là sự phân tích, phán đoán sau khi
tỉnh táo!
Khi đang trong trạng thái mơ màng thì con không thể có được phán đoán chính xác.
Thậm chí con sẽ thấy sáng hôm sau khi tỉnh dậy, sự quyết tâm ban đầu biến mất, có thể
con sẽ tự nói với mình rằng: “Ôi dào! Kế hoạch này thật phiền quá, việc gì phải thế?
Thôi! Để hôm khác hẵng hay!”
14/69
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét